Rể Quý - Tiếu Giai Nhân

[Rể quý] Chương 42


Lý Chí thích cưỡi ngựa. Trên thảo nguyên rộng lớn, sắc xanh trải dài như biển cả đến tận chân trời. Phi ngựa giữa chốn ấy có cảm giác như được tự do vô hạn.

Là thống lĩnh cấm quân ở kinh thành, ngày thường bận rộn, hiếm khi Lý Chí có cơ hội tự do phóng túng như vậy, nên hắn đã đưa Thẩm Khanh Khanh ra ngoài, vợ chồng cùng vui vẻ.

Nhưng Lý Chí đã đánh giá cao thể trạng của Thẩm Khanh Khanh.

Lúc đầu quả thật Thẩm Khanh Khanh đã bị rung động bởi cảnh sắc trên thảo nguyên, trời xanh như ngọc, gió thổi mát rượi, non xanh nước biếc, đây là những phong cảnh tráng lệ mà cả kinh thành lẫn Giang Nam không có. Đáng tiếc, sự rung động trước phong cảnh đã nhanh chóng bị thay thế bằng sự chấn động mà con ngựa mang lại, yên ngựa cứng rắn khiến người nàng rung lắc liên tục. Mông nàng đau nhức, cặp đùi mềm mại cũng bị chà xát vào lưng ngựa, vô cùng khó chịu.

“Dừng lại, dừng lại!”

Chưa rời hành cung được bao xa, Thẩm Khanh Khanh đã vỗ vào cánh tay của Lý Chí, kêu lên đau đớn.

Lý Chí ghì cương ngựa, khi nghe được lý do của Thẩm Khanh Khanh, hắn dở khóc dở cười.

“Trở về thôi.” Thẩm Khanh Khanh nhìn lại phía hành cung, cảm thấy ngồi trong cung vẫn thoải mái hơn nhiều.

Lý Chí ôm lấy eo nàng, dịu dàng từ chối: “Đến thảo nguyên mà không tận mắt chiêm ngưỡng cảnh đẹp, chẳng phải chuyến đi này của nàng lãng phí rồi sao?”

Thẩm Khanh Khanh không khỏi thầm nghĩ, nàng đến đây vì bầu trời đầy sao, lửa trại và cừu nướng nguyên con, chứ không phải vì đồng cỏ xanh rộng lớn này.

Lý Chí như thể đi guốc trong bụng nàng, bật cười bên tai nàng: “Buổi tối ta sẽ ăn cùng nàng, còn ban ngày nàng đi dạo cùng ta đi mà.”

Vành tai Thẩm Khanh Khanh không khỏi đỏ lên.

“Đi chậm như vậy còn đau không?” Con tuấn mã đi chầm chậm như tản bộ, Lý Chí quan tâm hỏi thăm nàng.

Thẩm Khanh Khanh lắc đầu, nếu ngựa không lắc lư thì không đến nỗi quá khó chịu.

Lý Chí dùng một tay ôm lấy cô vợ nhỏ, tay còn lại ghìm chặt dây cương, để con ngựa tùy ý tiến về phía trước.

“Hay là mình dạo bờ sông chút đi.” Vì muốn thoát khỏi tình cảnh quá mức thân mật hiện tại, Thẩm Khanh Khanh chỉ vào khu vực đang ánh màu bạc lên ở phía trước, trông có vẻ là một dòng sông.

Lý Chí đồng ý, quay ngựa lại, hai vợ chồng cưỡi ngựa, thong dõng tiến về phía bờ sông.

Nhìn từ xa con sông có vẻ hẹp, nhưng khi đến gần bờ, Thẩm Khanh Khanh mới nhận ra nó rộng khoảng mười mét và sâu đến quá đầu gối. Giữa mùa hè, trên bờ sông nở rộ đủ loại hoa dại, nào đỏ vàng, nào hồng trắng. Khi họ đến gần, đám châu chấu lần lượt nhảy ra, chạy trốn đến những nơi không bị con người quấy rầy.

“Nước chảy từ đâu ra vậy?” Đứng ở bờ sông, Thẩm Khanh Khanh phóng mắt ra xa, nhưng chỉ có thể nhìn thấy thảo nguyên xanh rờn kia.

Lý Chí chỉ vào cùng hướng nàng đang nhìn, giải thích: “Ở bên kia có một ngọn núi tuyết, trong núi có một vài dòng suối, mùa hè tuyết trên núi sẽ tan rồi chảy xuống, tụ lại ở dòng sông này, nước cũng đầy hơn. Tới mùa thu, mực nước ở sông này sẽ thấp đi, thậm chí có những sông còn cạn đến mức nhìn thấy đáy.”

Thẩm Khanh Khanh nhìn về hướng hắn chỉ, không khỏi nảy sinh cảm giác khao khát.

“Muốn đi sao?” Lý Chí khẽ giọng hỏi.

Thẩm Khanh Khanh lắc đầu ngay lập tức, nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy, cách xa không biết bao nhiêu dặm, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả ngồi xe ngựa nàng cũng thấy mệt.

Thu hồi ánh mắt, Thẩm Khanh Khanh tiếp tục thưởng thức cảnh sông.

Lý Chí dắt ngựa đi bên cạnh nàng, kể cho nàng nghe những câu chuyện thú vị mà hắn đã gặp khi đến thảo nguyên trước đây.

Trước khi Thuần Quý phi nhập cung, Lý Chí chỉ là một thương nhân, hắn đã từng theo đoàn buôn của gia đình đến thảo nguyên buôn bán trà, muối, tơ lụa, sau đó lại mang theo da lông của vùng biên ải về Giang Nam buôn bán. Nhờ kiến thức rộng rãi, Lý Chí vừa có trải nghiệm để kể, vừa có cách nói chuyện dí dỏm, Thẩm Khanh Khanh như đang nghe kể chuyện, nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của hắn.

“Có lần, đoàn buôn đang đi buôn ở ngoại bang, đi tìm một khách sạn để trọ. Ở cửa ra vào có một người phụ nữ Trung Nguyên mặc tang phục, khóc như hoa lê sau mưa, cũng có chút nhan sắc. Nàng ta nói rằng mình theo cha đến vùng ngoại bang buôn bán, đến nơi thì bị người ta tính kế, ức hiếp nên hai cha con mất cả chì lẫn chài, cha nàng ta vì uất ức, buồn bực nên liệt giường, rất nhanh sau đó bệnh tình chuyển biến nguy kịch, lại gặp cảnh không thầy không thuốc, nên giờ đây nàng ta bất đắc dĩ phải bán mình để có tiền chôn cất cho cha.”

Thẩm Khanh Khanh nghe câu chuyện thì bỗng hứng khởi vô cùng, đây không phải là những câu chuyện thường thấy trong những cuốn thoại bản* hay sao?

(*) Thoại bản: Thoại bản nguyên là bản đề cương mà người kể chuyện dựa vào để kể, về sau được các nhà văn sửa chữa lại ít nhiều. Thoại bản phản ánh đời sống xã hội tương đối rộng, đặc biệt là đời sống tầng lớp bình dân thành thị. Về miêu tả nhân vật, hoàn cảnh, đối thoại, cũng có những bước phát triển mới. – Theo Wikipedia.

“Chàng mua lại nàng ta sao?” Nàng liếc Lý Chí.

Lý Chí nhìn nàng chăm chú: “Nếu ta là đồ háo sắc như thế, thì bây giờ ta sớm đã có con cháu đầy đàn.”

Thẩm Khanh Khanh nhếch miệng.

Lý Chí tiếp tục nói: “Đương nhiên ta không mua lại nàng ta, nhưng hôm đó ở cạnh ta có một chưởng quản họ Đỗ, ông ta đã lo liệu việc chôn cất thay cho nàng ta, sau đó nhận nàng ta làm người của mình. Nữ tử kia cũng rất biết lấy lòng nam nhân, chăm chút đến độ Đỗ chưởng quản mặt mũi hồng hào. Chờ tới khi đoàn buôn bắt đầu lên đường về, nàng ta đã hoài thai rồi. Khi trở về Giang Nam, Đỗ chưởng quản đã nâng nàng ta lên vị trí vợ lẽ, năm sau, nàng ta đã sinh cho Đỗ chưởng quản một đứa con trai.”

Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên không rõ vì sao Lý Chí lại nói về việc này, nàng nghe từ nãy đến giờ vẫn chưa thấy có chỗ nào đặc biệt.

Lý Chí cười, nói tiếp: “Sau đó một năm nữa, vợ cả của Đỗ chưởng quản bệnh tật rồi qua đời, mới xong lễ tang thôi, Đỗ chưởng quản đã lập tức nâng người thiếp thất kia lên làm vợ cả rồi.”

Thẩm Khanh Khanh suy đoán: “Ý của chàng là, cái chết của vợ cả Đỗ chưởng quản có uẩn khúc?”

Lý Chí gật đầu: “Cũng giống như việc Nhị thúc của ta có rất nhiều vợ lẽ, nhưng vẫn không có con trai đó thôi.”

Thẩm Khanh Khanh nghĩ tới Nhị phu nhân, mặt mũi trông có vẻ hiền lành, quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

“Từ nhỏ ta đã hiểu rõ, nhiều phụ nữ thì nhiều thị phi.” Lý Chí dùng ánh mắt đầy ý tứ để nhìn Thẩm Khanh Khanh, nói.

Thẩm Khanh Khanh: “…”

Hóa ra hắn kể chuyện nhà Đỗ chưởng quản là để làm dẫn chứng cho lời này.

Thẩm Khanh Khanh quay đầu nhìn dòng sông, nếu nhìn từ vị trí của Lý Chí có thể thấy được những gợn nước lăn tăn đang phản chiếu hình ảnh đôi mắt hạnh trong veo động lòng người của nàng.

Đây là một cô gái nhỏ yếu ớt với tính cách đơn giản.

Lý Chí cầm tay của nàng.

Thẩm Khanh Khanh cả kinh, trong vô thức muốn rụt tay lại, nhưng Lý Chí đã nắm chặt không tha, dịu dàng nói: “Nơi đây không có người.”

Gương mặt của Thẩm Khanh Khanh hiện giờ đang rất nóng, nàng ngoảnh qua ngoảnh lại kiếm mấy lần nhưng chẳng thấy ai, chỉ đành mặt mày phụng phịu, ngầm đồng ý.

Lý Chí tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe.

Câu chuyện rất thú vị, nhưng mặt trời đã dần lên cao, Thẩm Khanh Khanh ngại phơi nắng. Tuy nàng không có bệnh sợ mặt trời như Giang Y Nguyệt, nhưng Thẩm Khanh Khanh cũng sợ da mình rám nắng, răng nàng đã rất trắng rồi, không cần phải da phải đen đi để làm bật hàm răng trắng bóc kia đâu.

“Phía trước có một thôn trang, chúng ta tới đó ăn cơm trưa thôi.” Lý Chí đã lên kế hoạch từ trước.

Thẩm Khanh Khanh gật đầu.

Hai người lại lên ngựa, Lý Chí khống chế tốc độ để đảm bảo cô vợ nhỏ của mình không cảm thấy khó chịu.

Lý Chí nói trong thôn chỉ có hơn mười hộ gia đình, thôn nhỏ như vậy làm gì có nhà trọ, nhưng người thảo nguyên vốn hiếu khách, có một đôi vợ chồng hơn bốn mươi tuổi vô cùng nhiệt tình, mời hai người tới nhà chơi. Trong nhà họ còn có ba đứa con trai khỏe mạnh, đứa đầu lòng đã đính hôn, tới mùa thu này sẽ làm lễ cưới, đứa con thứ và con út vẫn chưa có mối nào.

Thẩm Khanh Khanh vừa xuất hiện, ba anh con trai đã lộ ra vẻ căng thẳng, mấy cặp mắt đen chất phác đều hướng về phía Thẩm Khanh Khanh để ngắm.

Thẩm Khanh Khanh bị bọn họ nhìn như vậy thì xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.

Nhưng chung quy nàng không thấy phản cảm gì cả, bởi vì nàng cảm thấy ba người này nhìn nàng như vậy chỉ đơn giản là vì nàng đẹp mà thôi.

Bà mẹ dùng giọng địa phương dạy dỗ ba thằng con một trận.

Thẩm Khanh Khanh nghe không hiểu, Lý Chí nhân cơ hội nghiêng đầu, thì thầm vào tai nàng giải thích: “Bà ấy nói nàng là tiên nữ cung trăng hạ phàm, ba anh con trai dù có làm kẻ chăn dê cho nàng cũng không xứng, chứ đừng nói đến nhớ thương.”

Thẩm Khanh Khanh buồn cười, nếu nàng có dê thật, để cho ba anh em này chăn hộ cũng không hề gì.

Thẩm Khanh Khanh ăn không quen đồ ăn thảo nguyên, nhưng chủ nhà rất hiếu khách, gắp đồ ăn lia lịa cho nàng.

Thẩm Khanh Khanh cười gượng gắp mấy đũa bỏ miệng, nàng thực sự nuốt không trôi nữa nhưng lại ngại nói ra.

Lý Chí bỗng bưng bát của nàng lên, trút hết vào bát của mình, sau đó mau chóng dùng tiếng địa phương giải thích gì đó với bà chủ nhà.

Bà chủ nhà nghe xong, sắc mặt tỏ vẻ chúc mừng, nói một tràng với Thẩm Khanh Khanh rồi chạy vào trong phòng, túm chặt lấy một cái túi vải đen rồi chạy ra, giao cho Thẩm Khanh Khanh, sau đó còn nhìn Lý Chí mà khoa chân múa tay gì đó.

Thẩm Khanh Khanh cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, đồng nhìn nháy mắt ra hiệu với Lý Chí.

Lý Chí cười, nói: “Đây là quà bà ấy tặng nàng, nàng cứ nhận đi.”

Thẩm Khanh Khanh ngơ ra, “Sao đột nhiên lại tặng quà cho ta?”

Lý Chí nói đại khái: “Bà ấy nói bà ấy và nàng hợp nhau.”

Thẩm Khanh Khanh không tin cho lắm.

“Ăn nốt đồ trong này đi.” Lý Chí trả bát lại cho nàng. Thẩm Khanh Khanh cúi đầu nhìn, bên trong bát chỉ còn vài miếng cơm, còn bát của Lý Chí đã đầy ú ụ.

Lý Chí đã chăm sóc nàng nhiều lần, có chân tình, cũng có giả ý, duy chỉ có lần này, Thẩm Khanh Khanh thực sự cảm kích hắn tự đáy lòng mình.

Cơm nước xong xuôi, hai người nói lời cảm ơn chủ nhà rồi cáo từ.

Con tuấn mã chạy ra khỏi thôn, Thẩm Khanh Khanh quay đầu lại, chỉ thấy mấy người của gia đình kia vẫn đang đứng ở cửa nhà, đưa mắt dõi theo bọn họ.

“Chàng rất thích đồ ăn nhà họ làm hả?” Nghĩ đến bát cơm sạch bong của Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh bội phục hỏi, nàng thực sự cảm thấy khó ăn.

Lý Chí cười khổ: “Không thích, chỉ là không đành lòng để bọn họ thất vọng.”

Thẩm Khanh Khanh quan sát hắn một lát, đúng là nhìn không ra Lý Chí cũng có thể trở nên quan tâm săn sóc như vậy.

“À phải rồi, cục đá này rốt cuộc có ý nghĩa gì?” Thẩm Khanh Khanh lấy ra cái túi đen mà bà chủ nhà đã tặng nàng trước đó, lấy ra một viên đá tròn màu trắng, to chừng một nắm tay.

Lý Chí cất lại viên đá vào túi rồi nhét vào tay nàng, sau đó ôm nàng mà cười, nói: “Bà chủ nhà nói, năm xưa sau khi kết hôn ba năm bà chẳng có nổi một mụn con, sau đó bà đã tới gò* để tế bái, dập đầu lạy 3 lần, thì bỗng viên đá này lăn từ trên gò xuống. Thấy thế, bà ấy liền tin đây là ý của thần linh, liền mang tảng đá về. Sau đó, bà đã sinh liền 3 đứa con trai, lại càng tin đây là cục đá thiêng.”

(*) Người Mông Cổ thường đắp gò đá làm cột mốc hoặc biên giới, có những lúc nó được dùng làm nơi thờ cúng thần linh.

Thẩm Khanh Khanh: “…”

“Đợi đã, vì sao bà ấy lại đưa ta tảng đá này?” Chợt nhận ra có thể Lý Chí đã nói bậy bạ gì đó, Thẩm Khanh Khanh trừng mắt, hỏi.

Lý Chí đưa mắt nhìn bụng của nàng, đôi mắt toát ra vẻ sung sướng, nói: “Nàng ăn ít, dù sao cũng phải tìm một lý do nào đó để giải thích, ta đã nói rằng nàng vừa mới nôn nghén, giờ ăn gì cũng không vào.”

Thẩm Khanh Khanh hiểu ra, thảo nào bà chủ nhà lại nhiệt tình với nàng như vậy!

Thẹn quá hóa giận, Thẩm Khanh Khanh không muốn để yên cho hắn ôm nữa, huých cánh tay hắn rồi đi lên phía trước.

Lý Chí cười, kéo hồ ly nhỏ vào trong lòng, đang định dỗ dành nàng thì chợt thấy một đám mây đen chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện ở phía chân trời.

Lý Chí nhíu mày, nghiêm túc nói: “Trời sắp mưa rồi.”

Thẩm Khanh Khanh ngẩng đầu, thấy đám mây đen to đùng, nàng cảm thấy hơi sợ rồi.

“Khí hậu thảo nguyên hay thay đổi, có thể sẽ có mưa đá, chúng ta phải mau về hành cung thôi, nàng chịu khó nhé.” Vẻ mặt Lý Chí nghiêm nghị, vừa nói xong đã thúc ngựa phi như bay, không chờ Thẩm Khanh Khanh trả lời.

Gió mới thổi một chút đã có mưa rồi, trúng mặt rất rát. Thẩm Khanh Khanh vẫn luôn cố gắng chịu đựng, nhưng rát quá, nàng ỉu xìu trốn vào lòng Lý Chí.

Lý Chí hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng để an ủi, roi ngựa lại được vung nhanh hơn.

Hành cung đã ở ngay trước mắt, nhưng đám mây đen phía sau cuối cùng cũng đổ xuống, cơn mưa như trút nước không thương tiếc nhấn chìm cả hai người.

Thẩm Khanh Khanh gần như không thể thở được.

May là không có mưa đá, bằng không thì với lượng mưa dày đặc như thế này, hai vợ chồng lẫn con ngựa đều đã bị đập chết.

Ở trong hành cung quần thần không được phép cưỡi ngựa, cho nên khi đến trước cửa cung, Lý Chí lập tức cõng Thẩm Khanh Khanh trên lưng, sau đó vội vàng chạy vào bên trong.

Những hạt mưa đập vào người đến nỗi không thể mở mắt ra, Thẩm Khanh Khanh không rảnh để nghĩ xem người ta có nói ra nói vào gì về hành động của hai vợ chồng nàng không, không rảnh để nghĩ xem đùi mình đau thế nào, cũng không rảnh nghĩ xem mắc mưa có bị cảm lạnh không. Dựa trán vào tấm lưng rộng lớn của Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy mình như một con kiến nhỏ bé giữa cơn sóng dữ, còn Lý Chí chính là mảnh gỗ duy nhất nàng có thể bám víu.

Hắn sống thì nàng sống, hắn chết thì nàng chết.

———————–

Tác giả có lời nhắn:

Lý rể quý: Ta không phải mảnh gỗ của nàng, ta là ngựa của nàng.

Chương trước 🍵 Chương sau

Leave a comment